Tôi đã từng xem một buổi thi đấu Olympics đáng nhớ nhất - mà không phải là một huy chương vàng, hay một kỷ lục thế giới bị phá vỡ, mà là một khung cảnh của sự can đảm và quyết tâm.
Hôm đó là thi môn bơi và bắt đầu chỉ với 3 vận động viên. Vì lý do nào đó, 2 người không bắt đầu đúng cách, và bị loại. Tức là chỉ còn lại một người thi đấu. Như thế thật là khó khăn, vì chẳng biết thi với ai, dù tất nhiên, điều quan trọng là cái đồng hồ tính giờ đang chạy.
Vận động viên còn lại vẫn lao xuống bể và tôi thấy ngay là có điều gì đó bất thường. Tôi không phải là một chuyên gia về bơi lội nhưng tôi biết cú nhảy nào là tốt - và cú nhảy của vận động viên vừa rồi là rất kém chất lượng. Khi anh ta nổi lại lên mặt nước, mọi người đều thấy rất rõ ràng là anh ta chẳng có hy vọng gì đạt huy chương - tay anh ta đập loạn xạ theo kiểu tự do hết sức. Đám đông khán giả bắt đầu cười và huýt sáo. Rõ ràng đây không phải là một vận động viên mà họ kỳ vọng được xem.
Đám đông ngày càng cười to, còn anh chàng tội nghiệp thì rõ ràng đang vật lộn ở bể bơi. Cuối cùng, anh ta bơi hết một chiều bể và bắt đầu bơi vòng ngược lại. Trông rất tội nghiệp. Anh ta cuống lên và nhìn rõ ràng là đã mệt đứt hơi. Nhưng ngay lúc đó, khán giả bắt đầu thay đổi.
Họ không còn cười nữa, mà bắt đầu vỗ tay. Một số đứng lên và kêu rất to: "Cố lên, anh sẽ làm được đấy!", hoặc "Cứ tiếp tục đi". Tất nhiên, anh ta vẫn tiếp tục.